Chiều ngang qua nỗi nhớ
Mình gặp lại người xưa
Dưới ô dù màu đỏ
Ngồi thẩn thờ dệt mưa !
Người dùng cà phê đắng
Từng giọt buồn thôi đưa
Không gian chìm yên ắng
Biết nói sao cho vừa !
Mình cười cho số phận
Rồi trách hận tình xưa
Mà người sao chẳng thể
Đợi mình đến thay mùa !
Chiều nay mưa giăng lối
Làm mình loạn nhịp tơ
Buớc chân ai đi đó
Có nghe buồn hay chưa ??
Rằng :
"Mình vu vơ thấy nhớ
Một người xưa rất xưa .."
Rằng :
"Nếu tình đà dang dỡ
Xin đừng coi là thừa ..."