Một câu chuyện thì nên có ít nhất một cô gái. Tôi nghĩ thế. Thế này nhé. Nếu tôi viết một bài mà được 300 người thích chẳng hạn. Và một nửa trong số đó là con gái. Tôi sẽ khoe với thằng bạn
"Ê mày. 150 đứa con gái đang thích tao"
Đấy. Ôi vui chết được. Còn nếu ngược lại thì sao? Nếu như nói một nửa con trai kia thích thì chỉ đơn giản là
"Ê tao buồn quá. Tao viết bài được 150 đứa đực rựa thích. Tao biết thế là nhiều nhưng tao vẫn buồn như thường"
Đấy. Một cô gái luôn làm cho mọi chuyện trở nên sinh động hẳn lên. Bạn có xem phim siêu nhân Gao chứ? Tôi nghĩ trong năm anh em siêu nhân thì siêu nhân trắng là quan trọng nhất. Vì trong khi siêu nhân đỏ đang biến hình thì con mẹ siêu nhân trắng làm nhiệm vụ cực kì cực kì quan trọng là đánh lạc hướng các con quái vật kia. Đấy. Các con quái vật biến thái đó mê mệt con mẹ siêu nhân trắng. Nên chẳng để ý gì các siêu nhân kia đang giới thiệu lai lịch các kiểu. Con gái quá quan trọng trên đời này. Nhưng mà, ôi. Tôi khá là nhát gái. Đó là lí do khiến tôi rầu bỏ mẹ. Con gái luôn làm tay tôi run lên mỗi khi tôi muốn bắt chuyện. Và tôi đoán con gái cũng làm mấy anh đổ xăng run lên các kiểu.
"Anh ơi đổ cho em năm chục"
Ngay khi nghe xong câu đó các anh đổ xăng sẽ run lên như cầy sấy. Đấy. Nhất là mấy nàng chạy Lead. Ôi mấy nàng ninja ấy càng khiến cho câu"bán xăng cho phụ nữ là một tội ác" trở nên đúng hơn cả chữ đúng. Nếu tôi đang chạy xe ngoài đường mà bị một nàng ninja Lead đâm vào tôi và nói
"Ơ cho em xin lỗi"
Tôi sẽ dửng dưng mà nói
"Không sao. Em chạy Lead mà. Em có làm cho xe anh gãy nát các kiểu thì em vẫn là cô nàng chạy Lead. Nên không sao cả" và chúng tôi sẽ bắt đầu một chuyện tình.
Đấy. Phụ nữ luôn làm mọi thứ trở nên tuyệt vời